Chương 12 - Kết

Thử Vai

2022-08-10 04:43

Đó là một con dao gấp nhỏ, chuyên dùng để cắt móng tay. Không phải dao găm, dao xếp đa năng hay dao dùng để đi săn. sống dao màu hồng, đầu mũi dao vát cong chứ không nhọn hoắt. Asami đang cố dùng nó cắt dây nguồn nối đến âm ly song cô ả không hề vội vã. Sắc mặt cô ta khi xuất hiện trong căn phòng này, hay lúc cắt đứt chân con Gang, hầu như không có gì thay đổi. Chiếc âm ly là một khối đồng nhất với đầu chạy CD và thớt nghe băng cát xét, được gắn chặt vào trong giá đỡ liền với tủ trang trí. Không thể tháo rời âm ly khỏi giá đỡ, nó được cố định vào tường bằng bu lông, giữ cho không lật mỗi khi có động đất. Kéo đổ từng ô giá đỡ cũng không thể. Asami lấy chiếc rũa trên bàn, móc và lôi dây điện qua khe hở phía dưới cục âm ly. Nếu Asami lôi ra được và dùng dao cắt đứt thì tiếng nhạc sẽ tắt, sự kháng cự nhỏ nhoi của gã sẽ đi tong. Hình ảnh cô gái trong chiếc áo len màu đen và chú chó mình mẩy đẫm máu đã làm lu mờ một hiện thực là tiếng nhạc của Verdi ngân vang cực đại khắp căn phòng. Hoàng hôn mùa đông đến thật nhanh, trời chạng vạng ngoài khung cửa sổ. Tình hình cứ thế này thì mình chết chắc, nỗi bất lực bủa vây lấy Aoyama. "Thật lãng nhách" gã nghĩ, rồi tự hỏi cái chết nó là thế này ư. Đó phải chăng là phản ứng tự vệ của tâm lý với nỗi khiếp sợ sắp bị cắt lìa đôi chân. Giờ mà bỏ cuộc thì chỉ còn nước phải chấp nhận tất cả. Asami đã móc và lôi được sợi dây điện ra bằng chiếc nĩa. Không có nhiều ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ, trong phòng vẫn bật đèn mà ánh sáng không lọt vào được khe hẹp phía dưới cục âm ly buộc Asami phải dùng rũa mò từng tý một. Aoyama kinh hãi khi nhận ra con Gang đã chết hẳn. Gã không dám nhìn từ lúc nó bỗng dưng mở choàng mắt, dàn loa mở hết công suất át đi tiếng rên xiết và hơi thở của nó. Hình như nó vừa mới chết thôi, nhãn cầu nó đục và không còn vẻ lanh lợi nữa, giống như tấm kính bị mờ dần đi, chiếc lưỡi màu xám ro thõng dài từ cái miệng đang há hoác. Gã không nghĩ rằng lưỡi của loài chó lại dài đến thế. Gã tưởng như đó là một vật ký sinh khổng lồ trong cơ thể con Gang đang cố bò tìm nơi trú ngụ khác. Con người cũng sẽ vậy sao? Gã nhớ mang máng đã đọc được ở đâu đó rằng những kẻ tử tù ngay sau khi bị hành quyết, sẽ bị són tiểu, lưỡi thè thõng thượt. Sau khi chết vài phút, chắc mình cũng thế - gã tưởng tượng ra ngay quang cảnh đó - lưỡi cũng thè lè thế này, rồi có một ai khác đang gí sát mặt, không thể gần hơn, nhìn chằm chằm vào lớp nhãn cầu xỉn màu đã khô cong. Những hình ảnh ấy nổi lên rõ nét đen mức bản thân gã cũng không thể tin nổi. Gã không vẽ ở trong đầu, mà thực tế quang cảnh ấy hiển hiện ngay trước mắt, cứ như thể gã là một kẻ thứ ba đang đứng đâu đó chứng kiến cảnh tượng này. Gã đã chết, bị cắt đứt lìa hai bàn chân, lưỡi thè dài, xung quanh đầy cảnh sát, nhân viên pháp y mặc áo trắng đang soi nhãn cầu gã. Người ta có thể suy đoán được thời gian đã chết khoảng bao lâu tùy thuộc vào độ khô của nhãn cầu. Đôi mắt gã đục lờ mờ chẳng khác gì cục thủy tinh gắn trong hốc mắt những con hổ hay gấu nhồi bông. Cô Rie đang khóc, nâng vạt tạp dề lên che mặt. Shigehiko đứng sững như trời trồng, chòng chọc nhìn vào đôi mắt gã đã khô và chiếc lưỡi dài thõng thượt. Trời ạ, sao mình lại miên man tưởng tượng ra cái cảnh này chứ, thuốc làm não mình nhũn ra rồi, gã nghĩ, và đột ngột một cảm giác bức bối nặng nề cuộn trào lên tận xương ức. Không phải là những biểu hiện cụ thể như buồn nôn, chóng mặt hay đau đớn, mà là cảm giác bức bối dữ dội đè nén như có cái gì đó vừa nổ tung trong lục phủ ngũ tạng. Điều đó xảy ra trong thời khắc ngắn ngủi, nhất thời kích thích tuần hoàn máu, đôi chân đang thõng thượt trên bàn khẽ co lại như muốn kẹp lấy xác con Gang. Gã cho rằng, lục phủ ngũ tạng gã lên cơn cuồng nộ, thể hiện sự bực bội đó ra khi nhận được lệnh của não và hệ thần kinh chấp nhận cái chết. Phải trốn thôi, gã dồn hết sức vào đôi chân. Cảm giác của nửa thân dưới đã đứt lìa trong não. Tay và ngón tay cử động được. Khi nắm chặt tay vài lần, cảm giác đã phục hồi từng chút một. Cổ cũng cử động được. Gã khom lưng, dùng tay phải nâng cao tay trái, cúi đầu xuống cắn vào gan bàn tay. Hơi đau đau. Asami ngoảnh lại. Có vẻ cô ả đã kéo được dây nguồn của cục âm ly.

Aoyama tiếp tục cắn mạnh vào gan bàn tay trái với nhịp nhất định. Từng tý một, cảm giác của cánh tay trái đã phục hồi trở lại, gã đang định tiếp theo sẽ chuyển sang tay phải thì một âm thanh chát chúa vang lên, tiếng nhạc đứt đoạn, tất cả đèn phụt tắt. Cầu dao đã tự sập. Ngoài cửa sổ, trời tối mịt, bóng dáng Asami tan lẫn vào trong màn đêm bàng bạc.

"Cầu dao đâu? Ở đâu?"

Thoắt cái, tiếng Asami vang lên ngay bên cạnh.

"Bây giờ chắc chắn mi đã nói được, nó ở đâu?"

Asami nói, ghé sát mặt gã. Trong bóng tối, gã chỉ nhìn thấy gương mặt gã đã ôm hôn bao lần vẫn không hề thay đổi. Khoảng cách chỉ là một tầm tay, đến giờ gã vẫn chỉ chực nhắm mắt lao vào cho môi được kề môi. Gã đã tơ tưởng hàng trăm hàng ngàn lần gương mặt này với nét quyến rũ không phai ngay cả khi nàng rên rỉ trong khoái lạc. Trong một tích tắc, gã quên sạch sự bực bội và ý định bỏ trốn, đắm đuối nhìn thì bỗng nhiên hứng trọn một cú đánh. Không phải bộc phát khi cơn nộ tình lên đến đỉnh điểm, với nguyên chiếc nĩa trên tay, Asami nhắm vào má gã, lạnh lùng ra tay như thể chỉ để khẳng định mối quan hệ giữa hai người. Da mặt gã rách toác, máu chảy xuống tận cằm. Hai tay ôm mặt, Aoyama cảm thấy cơn đau này thấu tận xương tủy.

"Cầu dao đâu?"

Asami nhắc lại, giọng đều đều, không mảy may do dự, như thỏa mãn với cái tát và những vết đau vừa gây ra cho gã.

"Trong bếp ấy." Aoyama thều thào đáp. Chưa được, giọng mình vẫn chưa trở lại bình thường.

Chính xác thì cầu dao gắn ở bức tường trong phòng dụng cụ cạnh bếp. Tìm và mở được cánh cửa phòng dụng cụ trong khu bếp tối om, rồi mò ra hộp cầu dao nằm ở trên cao phía sau máy giặt không phải là một điều dễ dàng. Gã sẽ có kha khá thời gian. Trong lúc đó, may ra thì gã trốn lên được tầng hai. Trên đó là phòng ngủ của gã và phòng Shigehiko. Phòng Shigehiko có khóa từ bên trong, lại có cả điện thoại. Trước khi hướng về phía bếp, Asami nhằm chân gã, cắm phập chiếc rũa xuống.

Aoyama giật thót cứng người nhưng cái cô ả nhắm đến là xác con Gang, chiếc rũa xọc thẳng vào cổ nó, gây ra một âm thanh không dễ nghe chút nào. Có lẽ Asami không biết rằng nó đã chết. Da giống chó săn vốn dày lại đang chùng xuống, thế rồi chiếc nĩa cũng rời ra, rơi xuống bàn. Vết đau trên má gã quay trở lại nhức nhối sau khi Asami khuất bóng vào trong bếp. Con đau đã tê dại vì nỗi khiếp sợ, nay bùng lên dữ dội hơn trước, bao trùm một bên mặt gã, như bị nhổ răng mà không được gây tê. Môi rách, máu chảy cả vào trong miệng, vị âm ấm ấy lấy hết nhuệ khí của gã. Gã nghe tiếng bước chân Asami trong gian bếp.

Tiếng đế giày cao su đạp lên sàn gỗ. Ngoảnh đầu lại, gã thấy bóng Asami đang giơ hai tay dò dẫm phía trước, chậm rãi, cẩn trọng từng chút một để không vô tình va phải cái gì, làm vỡ bát đĩa, đồ thủy tinh hay lọ hoa. Aoyama dùng cả hai tay, gã nâng từng chân lên một, cả người lăn trên ghế sofa. Gã chống hai tay xuống sàn rồi hạ cả thân người xuống, nhẹ nhàng không để Asami phát hiện. Ghế sofa không quá cao, thảm lại dày nên gã xuống trót lọt, hầu như không gây nên tiếng động nào. Aoyama bò bằng tay và khuỷu tay, nhắm thẳng hướng cầu thang. Chưa gì gã đã hổn hển. Căn phòng tối om và yên tĩnh khác thường khi máy lạnh, quạt thông gió và máy tạo ẩm đồng loạt ngừng hoạt động. Để tránh không thở ra tiếng khò khè, gã ép vai lên cằm để khép miệng, lê dần từng bước. Lúc trước mình đã nói được một ít. Hay thử kêu cứu xem sao? Tiếng tivi và tiếng đàn piano vọng đến từ mấy ngôi nhà xung quanh. Nhà không sát vách, có gào hết sức cũng không thể khiến hàng xóm chú ý. Gã sợ rằng Asami sẽ quay ngoắt lại và lại làm gì đó với vẻ mặt điềm nhiên như khi dùng nĩa đâm thẳng vào cổ con Gang. Gào thét cũng vô ích. Mặt trời đã lặn hẳn, bóng tối dày đặc hơn trong căn phòng, dẫu vậy, gã vẫn lờ mờ nhìn ra hướng từ chân bàn ra phía cầu thang. Điều hòa đã ngắt, trời mỗi lúc một lạnh hơn, vậy mà trán và nách gã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Bàn chân gã lấy lại cảm giác từng chút một, giờ đã có sức đạp lên tấm thảm. Cuối cùng Aoyama cũng đến được chân cầu thang, lúc đó có tiếng động vang ra từ bếp, rồi tất cả sáng bừng lên một màu xanh nhàn nhạt. Gã nghĩ rằng Asami đã tìm ra cầu dao, mồ hôi khô lạnh toát, song đó là ánh lửa bếp ga. Asami đã tìm thấy bếp ga và vặn nút bật lửa lấy ánh sáng. Thế thì ả sẽ nhìn thấy cửa phòng dụng cụ ngay mất thôi! Aoyama bắt đầu bò lên cầu thang. Từng bậc cầu thang, một bên xây gắn vào tường, còn một bên cố định bằng bu lông vào những ống sắt dày vắt tréo từ trần xuống đến sàn. Gã vốn thích không gian mở không cần tay vịn nhưng khi Shigehiko chập chững biết đi một mình, gã vẫn làm theo ý Yoko. Cột tay vịn thấp kết nối với nhau bằng dây nylon. Xoay ngang người, gã dùng tay phải nắm lấy cột tay vịn, tay trái nắm lấy dây nylon, chân tỳ lên bậc thang, lết từng nấc. Cứ lên được một bậc gã lại phải lấy hơi. Cả thảy có mười hai bậc, leo hết là đến ngay phòng Shigehiko. Cánh cửa phòng Shigehiko làm theo kiểu cổ nên dày cộp, không dùng búa hay rìu thì với sức lực của phụ nữ, phá cửa là điều không thể. Gã nín hơi, lê thân từ bậc thứ tư lên bậc thứ năm thì nghe thấy tiếng cánh cửa phòng dụng cụ mở toang.

Không được hấp tấp, gã tự nhủ. Phòng dụng cụ chật và tối om. Thêm đó, cầu dao lại nằm ở vị trí khá cao, với chiều cao của cô ả chắc không vươn được tới cầu dao mà phải tìm thứ kê để với lên. Ống đồng Aoyama đập vào cạnh bậc thang khi gã leo từ bậc thứ sáu lên bậc thứ bảy. Chẳng phải do thứ thuốc làm dãn gân cốt ấy mà chính sự căng thẳng, cảm giác bị truy đuổi và nỗi sợ hãi khiến gã hầu như không thấy đau đớn. Mồ hôi túa ra, Aoyama trượt tay khỏi đoạn dây nylon. Gã chùi tay vào quần, bò và vào áo. Mỗi khi nghe tiếng động gì phát ra từ bếp là toàn thân gã lại sởn gai ốc. Sắc mặt cô ả không hề thay đổi trong bất cứ tình huống nào, khi chọc xi lanh vào trong cuống lưỡi gã, khi dùng chiếc hatpin cắt đứt chân con chó săn, khi cắt dây nguồn âm ly bằng con dao có sống màu hồng, hay khi cắm phập chiếc nĩa vào cổ con chó đã chết. Lần đầu tiên gã thấy một kẻ có thể dùng rũa tấn công vào mặt người khác mà mặt không hề biến sắc.

Việc đột nhiên tấn công người khác là hành động bột phát. Cảm xúc không kiểm soát nổi, nó vượt qua lý trí, biến thành hành động bạo lực. Cơ tay, cơ vai, và cơ phổi cùng lúc co lại kéo theo sự thay đổi của các thớ cơ trên mặt. Ngược lại, gương mặt sẽ đanh lại nếu ra tay một cách lạnh lùng vô cảm. Thế mà Asami dùng nĩa đâm phập vào cổ con Gang thản nhiên như lúc cô ả phủi vài sợi lông chó dính trên áo len. Rướn từ bậc thứ bảy lên bậc thứ tám, gã nhớ lại những gì Asami từng nói: "Hôm đám ma bố em, dượng em cũng đi xe lăn đến, em đang học mẫu giáo lớn nên mới khoảng năm tuổi thôi. Một con nhóc như thế thì làm sao hiểu được việc bố mình chết có ý nghĩa như thế nào. Khi nhà sư đang tụng kinh thì có một con ong từ đâu bay tới, em đã không nhịn nổi và phì cười khi thấy nhà sư đó vừa tụng kinh vừa đuổi ong, em cự cúi xuống cười mãi, thế là mọi người nghĩ chắc em bị thần kinh. Bố dượng em đánh em túi bụi, mắng chửi, rằng trong lúc ấy mà cứ cười sằng sặc thế thì có còn là con người nữa không. Đó là lần đầu tiên ông ta đánh em..." Tay phải nắm cột tay vịn ở bậc thang thứ mười, Aoyama dùng bàn chân và đầu gối đẩy cả người lên. Còn hai bậc nữa là đến nấc cuối cùng. Hai cánh tay và bả vai rã rời, song nửa thân dưới gã đã lờ mờ có cảm giác, huyết mạch bắt đầu lưu thông. Gã nắm tay phải vào cột tay vịn trên bậc thứ mười một, tay trái túm lấy dây nylon. Cánh cửa màu kem phòng Shigehiko lờ mờ hiện ra trong bóng tối. Tiếng động trong bếp ngừng một lúc lâu. Gã nghĩ thế là thoát rồi, đúng lúc ấy, tiếng cười của Asami vang lên từ phía chân cầu thang. Tiếng cười ấy lạnh toát, lướt qua sống lưng lên đến cổ, gã run đến mức sợi dây nylon rung lên bần bật.

"Mi ở đây sao, cứ chờ đấy."

Aoyama hoảng loạn. Chỉ hai bậc nữa là lên đến nấc cuối cùng, vậy mà không giữ được bình tĩnh, bàn chân và đầu gối gã lập cập va vào bậc thang gỗ thành tiếng, chới với đạp vào hư không. Gã cuống quýt túm lấy cọc tay vịn mà tay phải trơn tuột, suýt ngã bổ chửng. Thất kinh và khiếp sợ, gã chẳng còn nghĩ được gì. Toàn thân gã không ngớt nổi da gà. Cứ như gã bị quẳng vào một con ác mộng.

Bị một kẻ truy đuổi từ đằng sau mà cơ thể không còn theo ý mình, chân tay mỗi thứ một phách, chẳng khác nào gã đang bơi trong một bãi đầm lầy.

"Được, mi sẽ được cắt chân ở đó." Asami nói.

Điện trong nhà bừng sáng, cánh cửa phòng Shigehiko ánh lên một màu kem. Nhặt chiếc hatpin dưới chân con Gang, Asami chậm rãi tiến lên cầu thang. Không! Lục bục trong cổ họng, Aoyama gào lên. Không! Không! Không!

Không! Gã không biết có kêu lên thành tiếng. Một cái gì đó tắc nghẹn hai bên thái dương, rồi vỡ òa khi gã thấy Asami chạm vào chân gã, hiện thực rối tung cùng ác mộng.

"Quay lại đây, mi cũng muốn nhìn chân mi lìa đi chứ."

Quấn thanh thép mỏng màu bạc quanh cổ chân trái gã, Asami chăm chú nhìn gã rồi siết chặt sang hai bên. Chiếc hatpin lún sâu, mất dạng, loáng một cái, bàn chân gã rời khỏi mắt cá, ngon lành hệt một trò ảo thuật. Tiếng kim loại rít lên, gân Achilles đứt lìa. Bàn chân gã lìa ra, rơi trên bậc cầu thang, màu trắng của xương chỗ bị cắt chỉ lộ ra trong phút chốc, sau đó máu tuôn trào nhuộm một màu đỏ.

"Này."

Tay chỉ cẳng chân trái cụt lủn rỉ máu của gã, Asami lúc lắc bàn chân kia.

"Giống con hải quỳ không?"

Gã đang thất thần nhìn những giọt máu rơi thành tiếng lộp độp lên bậc thang, chảy thành dòng xuống thảm phòng khách thì bất chợt một cơn đau trí mạng ập đến. Cơn đau như bám riết lấy toàn cơ thể. Gã thấy tim mình đập hối hả qua lần áo sơ mi. Gã gần như bất tỉnh vì cơn đau và sự kinh hãi, đúng lúc đó, như một sự kháng cự, nỗi hổ thẹn từ trên trời rơi xuống bao trùm tâm thức gã, và ra lệnh: Đạp ngã nó mau! Asami đang ngồi tại bậc thứ tám, cố quấn chiếc hatpin vào chân phải của gã.

Chống chân phải vào bậc cầu thang, nén hơi trong bụng nhấc chân trái lên, gã chọc thẳng cái chân cụt đang đầm đìa máu vào trán Asami khi cô ả ngẩng lên xem có việc gì. Một cú đá yếu ớt đến mức gã thấy tủi hổ, tuy nhiên nó cũng đủ làm mặt cô ả loang lổ đầy máu, ả mất thăng bằng, phải rời tay khỏi chiếc hatpin, chới với nắm lấy dây nylon trên thành tay vịn.

Nhắm thẳng mặt Asami, gã thúc mạnh một lần nữa. Lần này thì là một cú ra trò. Uỵch một tiếng, cái chân cụt đâm thẳng vào mắt Asami, cô ả mất hẳn thăng bằng, lộn nhào, ngã lăn xuống dưới. Mắt đầm đìa máu, chẳng kịp che chắn đầu. Asami ngã đánh bịch, chân chổng lên trời, quay ngửa một vòng, đập lưng vào tường rồi lăn ra bất tỉnh. Bàn chân trái của gã lăn lóc ngay bên cạnh. Máu tuôn ra như suối, nỗi thất kinh càng ngày càng dữ dội nên gã chẳng có thì giờ để quan sát xem cô ả bị làm sao. Asami cố nhúc nhích vai trái một lần, ngẩng đầu lên nhưng rồi lại gục ngay xuống. Gã thận trọng ngoắc tay vào thành vịn, ngồi thăng bằng ở bậc thứ chín. Toàn thân gã run bần bật. Răng va vào nhau kêu lập cập. Vất vả mãi gã mới cởi được cúc áo rồi dùng hai tay xé áo thành hai mảnh, một mảnh gã gấp đôi lại rồi bịt vào cổ chân. Loáng một cái mảnh áo thấm đầy máu, nặng trịch. Gã rịn nốt nửa còn lại lên trên, quấn xung quanh rồi lấy phần tay áo buộc chặt lại. Asami chống hai tay đỡ người dậy khi gã đang tháo thắt lưng. Gã quay sang tháo chiếc hatpin vẫn còn quấn ở cổ chân phải. Gã móc tay vào hai đầu cầm thử lên và không ngờ nó nặng đến thế. Phần lưỡi dao không dính một tý máu nào. Rên lên đau đớn, gã quấn thắt lưng vào bắp đùi, nhưng mãi không chặt vì tay gã không còn đủ sức lực. Luồn một đầu thắt lưng qua móc sắt, gã dùng hết sức bình sinh thít thật chặt, quấn tròn cho đến khi nó ngập sâu vào da thịt. Asami cố gượng dậy ngước nhìn, tay phải cô ả bị biến dạng từ phần khuỷu tay trở xuống.

Mặt Asami túa đầy máu nhưng đó là máu từ cổ chân Aoyama, bả vai cô ả đập vào cạnh bậc thang thứ hai, gáy đập vào bậc thứ nhất, ngã ngửa với tư thế như vậy thì chắc chắn mặt không hề hấn gì. Cánh tay phải đã lủng lẳng, Asami dùng tay trái đỡ toàn thân, ngồi bệt lên thảm sàn, lau mặt và khẽ đưa tay xoa xoa vùng gáy. Aoyama như sắp rơi vào cơn mê man bất tỉnh, gã cắn thật mạnh vào môi mình. Asami ngoảnh lên, lầm bầm điều gì nhưng gã không nghe rõ. Gã đang ngồi bất động trên bậc cầu thang.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Asami vừa bò ra phía sảnh nhà, vừa rút trong túi sau ra một vật gì đó hình ống. Chắc là bình xịt gây mê, gã nghĩ. Cánh cửa chính mở toang.

"Gì thế này?"

Shigehiko đã về. Asami lảo đảo đứng dậy, tay cầm sẵn bình xịt, tiến đến gần Shigehiko nhưng giữa chừng vấp phải chiếc ba lô của chính cô ả, suýt ngã nhào.

"Chạy đi! Shigehiko, chạy đi!"

Aoyama gào lên. Lùng bùng mấy lượt nhưng giọng gã quá yếu ớt, chẳng thể vang xa. Ôm trên tay chiếc ván trượt tuyết, Shigehiko cứng họng, đứng chết trân khi thấy bố mình máu me đầm đìa, một mụ đàn bà lạ hoắc đang tiến đến gần, và con Gang nằm chết trên bàn.

"Chạy đi!"

Khi Aoyama gào lên lần nữa thì cậu như sực tỉnh, phang chiếc ván trượt tuyết vào Asami rồi lách sang một bên. Gã muốn Asami chạy ra cổng rồi biến ngay đi, nhưng không, cô ả né chiếc ván trượt, quay lưng đuổi theo Shigehiko. Miệng cô ả lầm bầm điều gì đó không nghe rõ. Shigehiko vùng chạy vào nhà, hết nhìn xác con Gang lại nhìn gã rồi thét lên:

"Mày là ai?"

Asami đuổi theo với cánh tay phải lủng lẳng.

"Giết nó đi!"

Đến bản thân gã cũng không thể tin nổi mình lại gào lên như thế.

"Shigehiko! Giết nó đi! Giết! Giết!"

Loạng choạng như kẻ mộng du, thỉnh thoảng Asami xịt bừa nhưng không trúng được đích. Mùi như mùi thuốc gây tê sực nức trong phòng. Cô ả vẫn không dừng lại. Shigehiko nhảy lên bàn, vớ lấy cốc sữa chua trên đó, huơ lên né tránh rồi nhằm mặt Asami ném thẳng. Chiếc cốc thủy tinh trúng giữa ấn đường, vỡ tan, cứa đứt hàng lông mày, dòng máu đỏ tươi ứa ra hòa lẫn vào màu sữa chua trắng bắn tung tóe. Mặc dầu vậy, Asami vẫn không ngừng lầm bầm điều gì đó. Trong một khoảnh khắc, Shigehiko đứng khựng lại, cậu vốn không quen với cảnh bạo lực. Asami đưa tay áo gạt máu và sữa chua dính be bét trên mặt rồi bất chợt chĩa tay trái ra như muốn túm ai đó lại, xịt liên hồi. Shigehiko nghiêng người né nhưng vẫn bị xịt trúng vào nửa mặt bên trái. Á... khốn nạn... á..., cậu ôm mặt gào lên, lảo đảo trốn về phía kệ trang trí. Asami định đuổi theo nhưng không hiểu vì lẽ gì đó mà tự dưng lấy tay trái ôm mặt, đứng sững như trời trồng. Đồng thời cô ả cũng ngừng, không lầm bầm gì nữa. Shigehiko lấy chìa khóa trong ngăn kéo, mở cánh tủ rượu, rút ra mấy con dao găm Aoyama đã mua về từ Manila. Cậu chọn một con to tướng có cán bằng nhựa cứng, nhằm thẳng cổ Asami vẫn đang đứng bất động. Phập, Asami khuỵu xuống, lăn ra sàn nhà.

Tay lăm lăm con dao, cậu tiến đến hỏi:

"Mụ này là thế nào?"

"Cái đó nói sau, gọi cảnh sát, rồi xe cấp cứu đi đã!"

"Con gọi liền đây," cậu vừa định đi lấy điện thoại thì Aoyama gọi giật lại:

"Này, Shigehiko."

"Gì ạ?"

"Bố thấy nó cứ lầm bà lầm bầm..."

"À..."

"Thế nó nói gì?"

"Nó nói 'Đồ dối trá, dối trá...' Mà sao cơ hả bố?"

Tay vẫn đang ôm lấy mắt trái, Shigehiko trả lời chiếu lệ.

"Không, không có gì đâu." Aoyama nói, uể oải lắc đầu.

Hết