Chương 1: Hắn có nghị lực kinh người cũng không ai xem

Mặt trời trên cao đang chiếu ánh sáng và tỏa nhiệt lượng xuống nhân gian. Không phân biệt già trẻ, không so đo giàu sang hay bần hàn, yêu thích hay vô tình.

Hươu non lội qua suối. Chim sải cánh băng rừng.

Lúc đầu, chỉ thấy từ đường chân trời hiện ra một điểm sáng đỏ đậm, trong chớp mắt đã lại gần. Đuôi lửa kéo thành một đường dài như thần nhân vung bút vạch phá trên nền trời.

Mấy ngàn dặm sông núi Trang quốc sắp sửa bị vệt lửa dài bao phủ thì đột nhiên có một đạo hắc mang xuất hiện xông lên tận trời cản lại.

Cả đất trời toát lên khí tức lạnh lẽo, nguyên khí dâng trào mãnh liệt. Phía đông bắc của Trang quốc bị mây đen bao phủ. Nắng vụt tắt. Giữa không trung vang lên một tiếng kêu đau đớn : Cửu Sát Huyền Âm!

Vệt sáng và đạo hắc mang quấn lấy nhau trong chốc lát rồi tách ra. Vệt sáng càng rơi càng nhanh, càng gần càng lớn, cuối cùng trở thành một vệt sao băng!

***

Vùng đồng bằng bên ngoài Phong Lâm Thành dân cư thưa thớt. Có một tòa đạo quán nho nhỏ cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu.

“Uỳnh!”

Vệt sáng kia rơi thẳng xuống tạo thành một cái hố sâu nhưng cảm giác như nó bị một lực lượng bí ẩn nào đó kiểm soát nên lực lượng tạo thành từ vụ va chạm không thể lan rộng. Bụi mù tán đi, một nam tử mặc áo đỏ xuất hiện.

Người này mày kiếm dài tới tóc mai, bộ dáng tuấn lãng ưu tú. Bên ngoài chiếc áo có nhiều hoa văn phức tạp nhưng tao nhã, nhìn qua rất nổi bật. Chỉ là hiện giờ nhìn hắn không được thoải mái cho lắm. Tóc tai rối loạn, áo bào có vết rách.

“Không ngờ Tả Quang Liệt ta lại chết ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này...” Hai mắt hắn ảm đạm, hắn nhìn quanh bốn phía rồi lạnh nhạt hỏi. “Nơi này là nơi nào?”

Trời đang ban ngày lại chợt tối sầm. Sao băng từ đâu bay tới làm lũ ăn mày trú trong đạo quán hoảng sợ hết hồn, dập đầu khấn vái không thôi. Lúc này nghe nam tử kia hỏi thì có người ngập ngừng mãi mới lên tiếng.

“Tiên... tiên nhân lão gia, nơi này là ngoại ô Phong Lâm Thành. Đạo quán này... tên là gì chúng ta cũng không biết.”

Ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích, muốn quét sạch đám ăn mày ở nơi này.

Thế gian đang có chiến tranh lớn, các nước thay nhau chinh phạt. Mấy năm qua chưa từng dứt tiếng đao binh. Lần này hai nước Tần Sở đại chiến tạo nên chấn động lớn. Hai bên tụ tập cả vạn tu chân giả giao chiến tại bình nguyên Hà Cốc khiến cỏ xanh chẳng còn một ngọn, mặt đất vỡ nát kéo dài đến trăm dặm.

Một mình hắn đánh xuyên qua cửa Hàm Cốc, suýt nữa thay đổi được chiến cuộc, sau đó bị đối phương truy sát, lên trời xuống đất không tha.

Đám ăn mày này vốn là người Trang quốc. Mà Trang quốc lại to gan bảo trợ cho nước Tần hung bạo. Bọn chúng đều đáng chết.

Nhưng tia lửa vừa mới bùng lên trên đầu ngón tay đã bị hắn lật lại.

“Tả Quang Liệt ơi là Tả Quang Liệt! Đây chính là lòng nhân từ của ngươi hay sao? Giận lây sang những người này liệu có đáng?”

Tả Quang Liệt tự nhủ rồi thở dài một tiếng. “Các ngươi đi đi.”

Hắn chắp tay, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm đang tối đen như mực. Địch nhân của hắn ở đó, những bí mật ẩn giấu, đám cường giả như lang sói mới là đối tượng mà hắn muốn giết!

Lũ ăn mày được tha tội vội đứng dậy bỏ chạy tán loạn. Chỉ có tên ăn mày vừa lên tiếng trả lời hắn vẫn còn do dự. Đồng bọn ở bên cạnh vội kéo hắn. “Ngươi muốn chết sao?”

Tả Quang Liệt không nhìn hắn nhưng nhíu mày nói. “Các ngươi không mang đồng bọn của mình đi sao?”

Thông qua linh thức, hắn phát hiện bên trong đạo quán không có gì bí mật. Mấy thứ tượng sơn thần bằng gỗ đã bị đám ăn mày mang ra làm củi đun. Ở dưới ban thờ có một tên ăn mày đang thoi thóp, nằm yên không nhúc nhích. Có lẽ cũng đang chờ chết. Đây chính là nguyên nhân khiến tên ăn mày to gan kia do dự chưa muốn chạy ngay.

Đám ăn mày không dám ngước nhìn thần nhân, bọn chúng chỉ lo bản thân không tìm được chỗ trốn. Tên nào tên đấy thở hồng hộc. Dưới ánh mắt Tả Quang Liệt, bọn chúng chẳng khác nào ong vỡ tổ, mỗi tên không khác gì một con kiến nhỏ, tốc độ chạy của bọn chúng trong mắt hắn chỉ như ốc sên bò.

Quá chậm!

Sưu! Sưu! Sưu!

Từ phía chân trời vang lên những tiếng rít dày đặc. Vô số mũi tên nước như châu chấu bay tới, được ai đó điều khiển nên tập trung cả lại nhắm vào người Tả Quang Liệt.

Nguyên khí trong thiên địa điên cuồng phun trào. Làn mưa tên như cái phễu che kín cả bầu trời. Vạn tên như mưa, đây chính là đạo thuật có tính sát thương cao nhất của quân đội đại Tần.

“Đến rồi.”

Tả Quang Liệt ngẩng đầu nhìn trời, gió mạnh làm tà áo và mái tóc dài của hắn tung bay lộ ra cánh tay như được điêu khắc từ ngọc thạch.

Cánh tay trắng nõn nhưng rắn chắc. Một chùm sáng màu đỏ chợt hiện ra trong lòng bàn tay hắn rồi nhanh chóng phình to ra. Tia sáng chói lòa từ đó chiếu rọi bốn phương tám hướng.

Trên tay Tả Quang Liệt, vầng sáng giống như một vầng mặt trời.

Đó cũng là đạo thuật do hắn sáng tạo nên từ lúc mới mười lăm tuổi. Cũng nhờ thuật này mà hắn một lần thành danh tại hội Hoàng Hà.

Mặt trời chói sáng, vô số mũi tên nước bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi biến thành màu đỏ. Lấy Tả Quang Liệt làm trung tâm, phạm vi trăm trượng quanh hắn bị màn sáng đỏ này bao phủ, đám mưa tên cũng từ từ tan biến.

Tràng cảnh tráng lệ khiến người ta rung động. Đám mưa tên bị vầng mặt trời ngăn lại bay ra bốn phía. Từng tên ăn mày theo nhau ngã xuống, thi thể chất đầy trên đất, thủng lỗ chỗ.

Bọn chúng không có cả cơ hội kêu lên một tiếng thì đã mất mạng.

Sinh mệnh phàm nhân yếu ớt đến thế!

“Lạm sát người vô tội là đạo của ngươi?” Tả Quang Liệt nhếch miệng cười nhạt, hai mắt vốn sáng như sao đã trở nên lạnh lẽo.

“Ai dám lưu thủ với Tả Quang Liệt, thật là ngu xuẩn!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, kéo theo một đám người mặc trường bào tu sĩ màu đen hạ xuống, bao vây bốn phía.

Người cầm đầu đám tu hành giả này là một người có khuôn mặt gầy gò, làn da tái nhợt. Hắn mặc trường bào có thêu hoa văn diễm lệ. Hai con mắt hẹp dài đang chăm chú nhìn Tả Quang Liệt.

“Bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến cũng làm ngươi động lòng?”

Trong lúc nói chuyện, những tu hành giả mặc huyền bào tới cùng hắn đã bấm niệm pháp quyết. Động tác đều tăm tắp. Mười tám con rắn tạo thành từ hơi nước hiện ra, gào rít trên không trung lao về phía Tả Quang Liệt.

Đám người vừa xuất hiện đã lập tức động thủ, không lãng phí một phút nào.

Đạo thuật cấp thấp Khảm Xà Chi Phược được bọn họ thi triển ra lại vô cùng lăng lệ hiểm ác.

Tả Quang Liệt mặt không đổi sắc, hai tay hắn kéo lên, một thanh đao bằng lửa đỏ xuất hiện.

“Công Dương Bạch.” Hắn nắm đao hỏa trong tay, dễ dàng chém đám rắn nước đứt thành hai đoạn. Đạo thuật mức độ như Hỏa Diễm Đao này hắn thi triển mà không cần phải bấm pháp quyết.

“Ngay cả Cửu Sát Huyền Âm Trận đều đã dùng tới, còn làm ra mấy thứ đạo thuật nhàm chán lãng phí thời gian này làm gì.”

“Nhàm chán? Ngươi tưởng rằng...”, Công Dương Bạch mở hai tay đang để trước người ra, vừa đi vừa bấm. “Ngươi coi những thứ này như trò đùa sao?”

Mấy thân thể rắn nước rơi xuống mặt đất nhưng không biến mất mà vẫn nhao nhao nhảy lên, phần đuôi bị đứt thì sinh thêm đầu, con nào còn phần đầu nhanh chóng mọc thêm phần đuôi. Cứ thế một phân thành hai, hai phân thành bốn. Dưới ảnh hưởng của Cửu Sát Huyền Âm Trận, những con rắn này càng trở nên hung ác hơn.

Đây là biến hóa hoàn toàn mới của Khảm Xà Chi Phược, trước đây chưa từng có. Giống như môn đạo thuật này có thêm một sinh mệnh mới, một cách ứng dụng hoàn toàn khác. Nó là kết quả khiến đám quân bộ của Tần quốc phải lao tâm khổ tứ mới nghĩ ra được.

Loạn Thủy Xà Quật!

Tê... tê... tê...

Từng âm thanh chói tai vang lên. Đám rắn nước chen nhau vây quanh Tả Quang Liệt, không chừa một khe hở nào.

Nhất thời hắn như lâm vào tuyệt cảnh, nhưng giọng nói vang lên vẫn chứa đầy nội lực và kiên định.

“Ngay cả Cửu Sát Huyền Âm Trận tên Doanh Vũ kia cũng lôi ra được thì ta khó mà thoát chết. Nhưng chốn đạo quan đổ nát này đến cái tên cũng không có. Một chốn vô danh có tư cách làm nơi mai táng Tả Quang Liệt ta sao?”

Bên ngoài thân thể hắn, hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt. Vô số ngọn lửa giương nanh múa vuốt tràn ra xung quanh.

Liệu Nguyên Chi Thuật.

Mười bảy tuổi hắn đã dùng thuật này giết chết mấy ngàn âm ma, uy chấn biên thùy. Toàn bộ Loạn Thủy Xà Quật bốc cháy, vô số rắn nước giãy dụa trong lửa đỏ, từ từ hóa thành hơi nước.

Tả Quang Liệt phi thân lên trời, tóc dài tung bay, khí thế bạo liệt.

Đột nhiên có một tiếng ưng kêu lên, một con ưng lớn từ không trung bổ xuống người Tả Quang Liệt, hai cánh nó đập mạnh. Mấy trăm cái lông vũ làm từ kim thiết lao vút xuống, hoặc hung mãnh hoặc âm độc như đao quang gào thét.

Ánh đao như mưa trút xuống vây kín xung quanh Tả Quang Liệt.

Đây chính là cơ quan thú Đao Vũ Phi Ưng.

Trên lưng phi ưng, có một nam tử chân trần khiêng theo một cái rương đồng đạp gió mà đứng, im lặng không nói.

Dưới tác dụng của Cửu Sát Huyền Âm Trận, vạn xà không ngừng sinh sôi. Liệu Nguyên Chi Thuật không giữ được lâu, từ từ tan biến.

Đám rắn nước được mở đường thi nhau tấn công Tả Quang Liệt. Máu tươi từ trên người hắn bắn ra tung tóe. Hắn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, đao lửa trong tay lại vung lên đẩy lùi đám rắn.

Vạn xà phệ thân, Huyền Âm hút hồn. Nhìn đám gân xanh nổi đầy trên mặt là biết hắn đang phải chịu đau khổ đến mức nào nhưng hai mắt hắn vẫn kiên định. Một tay hắn lại giơ lên, bấm niệm pháp quyết.

Hắn chưa từng có ý định buông xuôi.

Công Dương Bạch nhìn nam tử trên lưng phi ưng. Mười ngón tay hắn đan xen, nâng lên trước người, mái tóc dài không gió mà bay.

“Tả Quang Liệt! Ngươi bó tay chịu trói bây giờ thì còn được toàn thây đưa về cố quốc.”

Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp, sương trắng ngưng đọng trên hàng lông mày của hắn. Toàn bộ Loạn Thủy Xà Quật đều đông kết lại hóa thành băng điêu.

Đây là bí thuật gia truyền của danh môn Công Dương ở Tần quốc, tên là Huyền Băng Địa Lao.

Hãm thân trong này, sau một hơi thở, không khí thở ra cũng hóa thành băng, sau hai hơi thở, máu trong người sẽ đông lại, sau ba hơi thở toàn thân đông cứng mà chết.

Đám rắn nước bị đông cứng thành băng xà, Tả Quang Liệt cũng bị màn sương trắng bao phủ kín mít. Công Dương Bạch trầm mặc quan sát. Theo lẽ thường, đối phương sẽ nhanh chóng hóa đá mất mạng.

Nhưng...

Đám người đột nhiên nghe thấy âm thanh như là dòng sông cuộn trào, phong ba khuấy động. Huyết dịch trong cơ thể Tả Quang Liệt không ngừng chuyển động.

Phí Huyết Nhiên Hồn!

Áo bào đang bị thiêu đốt. Mái tóc dài bị thiêu đốt. Thân thể huyết nhục, đến cả linh hồn cũng bị thiêu đốt hết thảy!

Thân cùng ý, mạng cùng hồn, mọi thứ đều bốc cháy!

Băng cứng tan chảy thành nước, nước sôi hóa thành hơi khiến cả Loạn Thủy Xà Quật và Huyền Băng Địa Lao đều tan biến. Trong màn hơi nước trắng xóa, Tả Quang Liệt đã hóa thành hỏa nhân.

Hắn cúi nhìn liệt diễm đang cháy hừng hực trên thân thể, miệng lẩm bẩm. “Không hổ là cấm thuật của hoàng triều, ta dường như nhìn thấy chân ý của lửa!”

Sau đó, hắn ngước nhìn Đao Vũ Phi Ưng trên trời. “Quá yếu!”

Giọng nói vừa dứt, người đã hiện giữa không trung. Nam tử trên thân ưng vội lộn ngược trở lại, mặc cho con ưng quý bị biển lửa bao trùm, thiêu cháy thành tro bụi.

“Quá yếu, Mạc Kinh Vũ!” Tả Quang Liệt đan tay, nhanh chóng tạo thành đạo thuật mới. Từng đóa hoa lửa từ hư vô sinh ra không ngừng. Cả bầu trời bị bao phủ bởi liệt diễm. Thiên không, đại địa, ngay cả sát vân hình thành bên trong Cửu Sát Huyền Âm trận cũng biến thành củi đốt cho nó.

Môn đạo thuật này có thể nói là sáng tạo lớn nhất của Tả Quang Liệt. Năm mười chín tuổi, hắn dùng thuật này đánh một trận phá thành. Ngọn hoa lửa vô cùng mỹ lệ, uy năng vô tận.

Nam tử tên Mặc Kinh Vũ trong lúc bay ngược về sau thì mở hai tay, mười ngón tay kết nối với một sợi tơ mảnh, đầu kia sợi tơ gắn với một cái rương đồng. Nắp rương đột nhiên mở ra.

Khôi Lỗi Phi Nha!

Mười ngón tay hắn biến hóa, vô số quạ từ trong cái rương bay ra ngoài, hướng về đám hoa lửa. Mỗi con quạ này có thể dập tắt một đóa hoa lửa nhưng liệt diễm cứ bùng lên như vô tận, mà số lượng quạ ngày một ít đi.

Công Dương Bạch sợ bị Huyền Băng Địa Lao phản phệ, vội bấm pháp quyết, lấy ngón trỏ đỡ cằm, đột nhiên há miệng. Một làn sương trắng từ trong miệng hắn phun ra ngoài. Màn sương bay đến nơi nào, nơi đó hỏa diễm bị tắt ngúm.

Đây chính là bí thuật hóa khí thành sương. Đám đạo giả xuất hiện cùng hắn cũng vội vàng bấm niệm pháp quyết.

Sương trắng trên không trung rất nhanh tập hợp lại tạo thành một đám mây trắng. Một đám lại một đám cứ thế liên kết với nhau, cuối cùng đổ mưa như trút.

“Quá yếu!” Tả Quang Liệt hét lớn. “Quá yếu!”

Khí thế của hắn bộc phát mãnh liệt, uy áp như núi lở. Trong biển lửa, hắn ngửa mặt thét dài. “Cực Viêm chi lực, đốt trời nấu biển, Chúc Dung Chân Tổ nhập vào thân ta.”

Trong cơ thể hắn, một ngọn lửa khác biệt bỗng nhiên bừng lên. Nó bành trướng tới đâu, bầu trời cháy lên tới đó. Mây đen nhanh chóng bị xua tan. Đám người vây công Tả Quang Liệt không nhịn được đều thổ huyết.

Công Dương Bạch biến sắc, vẻ mặt âu sầu không thể tin được. “Sao có thể! Sao hắn có thể lấy ra Chúc Dung chi chủng? Làm sao hắn có thể sử dụng chân thân của Chúc Dung?”

“Hắn chính là Tả Quang Liệt...” Mặc Kinh Vũ cảm thán một câu, nhanh chóng cắt đứt liên hệ với đám khôi lỗi. Từ trên thân hắn mở ra một đôi cánh bằng sắt giữ hắn bay trên không trung, hắn cất tiếng nói trầm trọng. “Hắn chính là người có thể dùng sức một mình giết chóc xuyên qua cửa Hàm Cốc!”

Trong vô hạn lửa đỏ đang mở rộng, Tả Quang Liệt gầm lên. “Ai có thể giết ta! Đến đây, Mặc Kinh Vũ. Đến đây, Công Dương Bạch!”

Tả Quang Liệt vung tay lên, hỏa giao xé không làm đám Công Dương Bạch và mấy người thất kinh, vội vàng né tránh.

“Cái gì danh môn? Cái gì thế gia? Trước mặt ta mà còn dám nói càn? Các ngươi là một lũ hèn nhát vô năng!”

Hắn như bị Chúc Dung chi chủng thiêu đốt đến điên cuồng, mất hẳn lý trí rồi.

“Nỗi hận nhà nhục quốc này, sông biển không gột rửa được!”

Lúc hắn còn rất nhỏ, phụ thân hắn đã chết trong cuộc chiến với Tần quốc. Hắn cười to, cười đến chảy nước mắt nhưng nước mắt của hắn vừa lăn ra thì đã bốc hơi.

“Đầu ta ở đây, ai có thể cắt? Kẻ giết ta chỉ có ta, người đốt hồn ta chỉ có Chúc Dung!”

Phía sau hắn hiện lên môt hư ảnh tôn nghiêm vô thượng, tay cầm hỏa long, uy áp cường đại khiến người khác nghẹt thở.

“Ai có thể giết ta?”

Mặc Kinh Vũ xoay người định thu lại cái rương đồng, dùng đến thủ đoạn bảo mệnh sau cùng nhưng tay hắn run lên, khí lực không còn. Trong ý thức của hắn không có đồng nội, không có phá quan, thậm chí không có bất kỳ người nào. Chỉ có lửa đỏ, những con sóng lửa vô biên.

Nhiệt độ không khí tăng vọt như thiêu đốt cả suy nghĩ của hắn.

Trước lực lượng mạnh mẽ này, hắn có khác gì mấy tên ăn mày vừa chết trước đó?

***

Từ phía chân trời, một tia quang mang lao vọt tới. Dư quang của nó khiến cho Công Dương Bạch chói mắt, không kịp nhìn ra cái gì thì tia sáng ấy đã tới ngay trước người Tả Quang Liệt.

Tả Quang Liệt im bặt.

“Người đã chết mà còn lắm mồm sao.” Luồng sáng kia hóa thành một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng. Khuôn mặt hắn lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn hơi nghiêng người, khí thế cao ngạo.

Người vừa tới tra kiếm vào vỏ, hành động bình thản lạ lùng.

Cái đầu Tả Quang Liệt đột nhiên rơi xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng nhưng vì hắn vừa mới thiêu đốt đến cả linh hồn nên lúc này cơ thể đã khô kiệt, không còn máu chảy ra nữa.''

Đến lúc ấy, trên bầu trời mới vang lên tiếng sầm rền, chính là tiếng xuyên phá bầu trời của nam tử áo trắng kia. ( đoạn này ý nói tốc độ của hắn quá nhanh, tới trước cả âm thanh. Giống như khi trời mưa, chúng ta nhìn thấy sét đánh trước rồi mới nghe thấy tiếng sấm vậy.)

Công Dương Bạch và Mặc Kinh Vũ liếc nhìn nhau bằng ánh mắt hãi hùng.

“Lý Nhất, ta phụng mệnh của Doanh Vũ điện hạ...”

Hắn còn chưa nói dứt lời thì đã ngậm miệng lại, vội vàng cầm lấy đầu lâu Tả Quang Liệt rồi quay người phi độn vì nam tử áo trắng kia đã liếc nhìn sang hắn.

Tóc và lông mày người này sắc như kiếm. Ngay cả ánh mắt khóe môi đều sắc bén vô cùng. Trước ánh mắt ấy, không kể là thiên tài truyền thừa từ cổ xưa hay là huyết mạch của danh môn, tất cả đều im lặng không dám lên tiếng nửa lời. Chỉ có những bóng lưng hốt hoảng trốn chạy ra xa.

Lúc Tả Quang Liệt chết, hỏa chủng Chúc Dung trong người hắn không tiêu tán mà vẫn từ từ bành trướng. Sức mạnh này không phải là thứ mà một kẻ đã gần cạn sức như Tả Quang Liệt có thể khống chế được. Hắn chỉ là một cái ngòi nổ, mượn ý chí kiên định để gọi về lực lượng vĩ đại của chân thân Chúc Dung, phát tiết nó trong chốc lát mà thôi.

Nam tử áo trắng Lý Nhất lấy ra một cái lệnh bài màu đen, vẻ mặt trầm mặc. Cái lệnh bài nằm im một lúc lâu mới có âm thanh đầy bá khí vang lên.

“Thanh toán xong.”

Dứt lời, cái lệnh bài vỡ nát thành vô số mảnh vụn, rơi lả tả khỏi bàn tay Lý Nhất.

Sau khi đám đạo nhân rời đi, lệnh bài trong tay Lý Nhất vỡ nát, hắn mới nghiêng đầu nhìn hỏa chủng Chúc Dung vẫn đang lớn dần. Hắn duỗi cánh tay trắng nõn, năm ngón tay khép lại. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Hắn hô khẽ. “Nổ!”

Năm ngón tay mở ra, cũng là lúc hỏa chủng Chúc Dung nổ tung. Một cỗ lực lượng vô hình trói buộc khiến lực lượng của vụ nổ không thể nào khuếch tán ra ngoài được. Thân thể Tả Quang Liệt biến thành thịt nát. Hỏa diễm đỏ thẫm sáng lên chói mắt, thắp sáng cả một vùng.

Cả không gian này chỉ có một người duy nhất là Lý Nhất. Hắn nhếch môi rất nhanh rồi bình thường trở lại. Lửa đỏ đã tắt. Không cần biết Tả Quang Liệt có lưu lại cái gì hay không, Lý Nhất hóa thành luồng sáng bay vút đi.

***

Từ đầu đến cuối, cảnh chiến đấu ở nơi này không có một ai biết tới. Đối với đám cường giả mạnh mẽ, cả Trang quốc đã không lớn, một cái Phong Lâm Thành lại càng nhỏ bé không đáng để ý đến. Dẫu có biết tới cái thành nhỏ này, liệu có ai để ý đến khu đạo quán tồi tàn này không?

Nhưng chính vì thế mà không ai biết đến sự tồn tại của tên ăn mày vẫn đang hấp hối chờ chết. Sau khi trận chiến kết thúc, cả không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hắn vẫn còn sống.

Hắn đúng là may mắn, nhưng dùng từ này có vẻ không đúng với hoàn cảnh của hắn. Quần áo trên người hắn rách tả tơi, cơ thể gầy khô, khí sắc yếu ớt, hô hấp đứt quãng lúc có lúc không.

Nhưng dù sao, hắn vẫn sống. Hắn cố gắng xoay người, loạng choạng đứng dậy. Khoảng cách từ bàn thờ bên trong đạo quán ra đến bên ngoài có đúng một trăm ba mươi bảy bước. Từ cửa đạo quán đến trước thi thể đã nát tươm của Tả Quang Đạo hết ba trăm hai mươi bốn bước.

Tên ăn mày khó khăn bước từng bước một. Cả cơ thể hắn bao trùm bởi cảm giác đau đớn, run rẩy. Hắn cũng không biết khí lực hắn đang có từ đâu mà ra. Dù xung quanh không có ai, hắn vẫn nỗ lực nhấc từng bước chân.

Cuối cùng hắn cũng lê bước đến trước thi thể Tả Quang Liệt, đến trước đống thịt nát mới đúng. Hắn chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch. Hắn đưa bàn tay run run lục lọi trong đống thịt. Từ trong đám hỗn độn cả da thịt với xương cốt, hắn lấy được một cái bình ngọc nhỏ. Phần miệng bình đã bị vỡ, chỉ còn lại nửa dưới.

Tên ăn mày nín thở, nhấc cái bình ngọc vỡ lên trước mặt. Hắn thấy trong bình còn sót lại một viên đan dược thì muốn ngừng thở. Hắn nhận ra viên đan dược mà hắn ngày đêm nghĩ tới.

Khai Mạch Đan!